Lời tiên đoán định mệnh của người chồng bị thù ghét

Nha sĩ 39 tuổi lo lắng, yêu cầu luật sư giữ 10.000 USD để trả cho điều tra viên tư nhân giúp xem xét vụ giết chính mình nếu xảy ra bất trắc.

Không lâu sau, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của John đã trở thành sự thật vào sáng sớm 13/4/2006. Một kẻ đột nhập ngôi nhà ở Blairsville, Pennsylvania và tấn công John.

Nhà nghiên cứu bệnh học Cyril Wecht, từng thực hiện hơn 20.000 ca khám nghiệm tử thi, mô tả vụ sát hại John “chắc chắn là một trong những cái chết bạo lực nhất tôi từng chứng kiến”.

Tuy nhiên, việc tìm ra kẻ giết John không phải là nhiệm vụ đơn giản vì cơ quan thực thi pháp luật nghi ngờ hung thủ có thể nằm trong chính đội ngũ của họ.

Hôn nhân tan vỡ

Năm 1997, John kết hôn với Michele Kamler, mẹ đơn thân xinh đẹp có hai con, làm nhân viên tiếp thị bia tại các quán bar và sự kiện. Sau nhiều cố gắng có con chung nhưng không thành công, cặp đôi quyết định nhận nuôi cậu con trai tên JJ. John mua cho gia đình năm người một ngôi nhà lớn có hồ bơi, quầy bar và bồn tắm nước nóng.

Nhưng cuộc sống tưởng như bình dị của họ chẳng mấy chốc bắt đầu sụp đổ. Theo bạn bè, cặp đôi mâu thuẫn vì nhiều bất đồng.

“John có tình cảm với Michele, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Michele đáp lại John. Cô ấy luôn có vẻ xa cách hoặc gần như khó chịu với chồng”, đồng nghiệp của John nói.

Sau bốn năm chung sống, cuộc hôn nhân tan vỡ khi hai vợ chồng thừa nhận không chung thủy. Họ ly thân năm 2002.

John Yelenic và Michele Kamler trong đám cưới năm 1997. Ảnh: Pittsburgh Post-Gazette

John Yelenic và Michele Kamler trong đám cưới năm 1997. Ảnh: Pittsburgh Post-Gazette

John chuyển ra khỏi nhà và đang cố gắng xây dựng cuộc sống mới thì bị sát hại dã man vào sáng sớm 13/4/2006.

Hàng xóm cho biết họ nghe thấy âm thanh như tiếng lợn kêu và tiếng la hét vào khoảng 1h30. Cùng ngày hôm đó, Zachary Uss, cậu bé hàng xóm 9 tuổi, phát hiện thi thể khi đến nhà John tìm JJ để đi chơi cùng.

Zachary kể nhìn thấy mảnh kính vỡ trên cầu thang khi đến hiên nhà. John trải thảm đỏ nên lúc đầu cậu bé không nhận thấy vết máu, nhưng sau đó phát hiện kính cửa sổ bên trái bị vỡ và có vệt máu chảy xuống. Zachary thò tay qua cửa sổ, mở khóa, đi vào trong và thấy John đang nằm ngay phòng khách. Quá sợ hãi, cậu bé chạy về nhà báo cho gia đình gọi 911.

Tại hiện trường, cảnh sát thấy John nằm trên vũng máu với vết thương ở cổ và nhiều vết đâm. Những dấu chân đẫm máu, có lẽ do hung thủ để lại, dẫn ra cửa sau. Họ phỏng đoán rằng kẻ giết người đã vào nhà qua cửa sau không khóa, vì không có dấu hiệu đột nhập.

Trên chiếc bàn cà phê gần đó có giấy tờ ly hôn chưa kịp ký của John, cũng dính máu. John và vợ đáng lẽ sẽ kết thúc cuộc ly hôn căng thẳng vào đúng ngày thi thể được phát hiện.

Cuộc chiến ly hôn

Trong khi rà soát khu vực lân cận, nữ cảnh sát trẻ Janelle Lydic được một hàng xóm tiết lộ đã nghe thấy ai đó hét lên “Tôi sẽ không bao giờ cho vay nữa” vào khoảng thời gian xảy ra án mạng.

Janelle bắt đầu tra xét danh sách dài những người được John cho vay tiền. Một trong số đó là hàng xóm Melissa Uss. John đã cho gia đình Melissa vay 15.000 USD để mở tiệm bánh và có tin đồn hai người ngoại tình. Tuy nhiên, cảnh sát không tìm được bằng chứng nào chứng minh cho tin đồn, Melissa cũng kiên quyết phủ nhận.

Gia đình và bạn bè John bày tỏ nghi ngờ Michele, 36 tuổi. Vào thời điểm bị hại, John đang trải qua cuộc chiến ly hôn cay đắng, còn Michele đã chuyển đến sống với bạn trai mới là cảnh sát bang Pennsylvania, Kevin Foley, 43 tuổi, từ năm 2004.

Trong cuộc chiến giành quyền nuôi con trai JJ, Michele cáo buộc John lạm dụng tình dục con, John kiên quyết phủ nhận. Cảnh sát đã điều tra các cáo buộc nhưng nhận thấy không có bằng chứng nên John chưa từng bị buộc tội.

Cuộc ly hôn gay gắt đến nỗi sau khi ôtô bị phá hoại một cách bí ẩn, John đã gọi cho luật sư và đưa ra dự đoán đáng lo ngại về cái chết của chính mình. Anh biết phải đối mặt với sự thù ghét từ vợ và người bạn trai cảnh sát của cô.

Sĩ quan Janelle còn phát hiện Michele vẫn được liệt kê là người thụ hưởng trong di chúc và hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá một triệu USD của John trước khi chết. Nhưng nếu đã ly hôn, Michele có nguy cơ mất đi số tiền 2.500 USD trợ cấp hàng tháng từ chồng mà cô đang được nhận.

Lúc này, nghi phạm được cho là Michele và Kevin. Janelle gặp tình huống khó khăn vì cuộc điều tra án mạng đầu tiên trong sự nghiệp của cô lại có liên quan đến một cảnh sát từng hợp tác nhiều lần. Cô do dự, không dám tin Kevin thực sự dính líu đến vụ án.

Ủy viên công tố quận ra lệnh cho Janelle không thẩm vấn Kevin. Kevin cũng yêu cầu cô không nói chuyện với anh ta vì cảm thấy cô quá thiếu kinh nghiệm và cần thu thập thêm bằng chứng trước. Kevin cho biết có bằng chứng ngoại phạm vì đang tham gia một trận đấu khúc côn cầu cách xa hiện trường khi án mạng xảy ra.

Dưới sự thôi thúc của trực giác, Janelle quyết định không gửi những mảnh móng tay của John đến phòng thí nghiệm tội phạm của bang mà cất trong tủ lạnh tại đồn cảnh sát Blairsville vì sợ mất bằng chứng.

Công lý đến muộn

Cuộc điều tra bị đình trệ cho đến khoảng một năm sau cái chết của John, gia đình liên hệ với Tổng chưởng lý bang Pennsylvania và yêu cầu văn phòng tiếp quản vụ án. Khi được giao phụ trách cuộc điều tra, Phó Tổng chưởng lý Anthony Krastek rất ngạc nhiên trước việc Michele và Kevin không bị thẩm vấn trong cuộc điều tra ban đầu.

Theo hồ sơ, Michele không che giấu sự căm ghét khi được hỏi nghĩ gì về chồng. Cô liên tục nói John là người đàn ông kinh khủng như thế nào trước mặt bạn trai mới. Dưới sự xúi giục của Michele, các đồng nghiệp kể rằng Kevin dường như ngày nào cũng nói “Tôi ước gì John Yelenic chết đi” hoặc “Tôi ước anh ta chết theo cách khủng khiếp” ở cơ quan.

Dữ liệu video giám sát cho thấy một chiếc xe tải tương tự của Kevin lái về hướng nhà John khoảng nửa giờ trước khi hàng xóm báo cáo nghe thấy những tiếng la hét. Chuyên gia phân tích của FBI không thể xác định chắc chắn chiếc xe tải là của Kevin, nhưng họ không loại trừ khả năng này.

Khi những mảnh móng tay cất trong tủ lạnh được gửi đến phòng thí nghiệm của FBI, FBI báo cáo rằng ADN trên đó có tỷ lệ trùng lặp khá cao với ADN của Kevin.

Kevin bị bắt và bị buộc tội giết John vào tháng 9/2007.

Kevin Foley bị áp giải ra tòa vào năm 2009. Ảnh: Indiana Gazette

Kevin Foley bị áp giải ra tòa vào năm 2009. Ảnh: Indiana Gazette

Khi vụ án được đưa ra xét xử, các công tố viên liên kết những dấu chân đẫm máu tại hiện trường với một loại giày thể thao phiên bản giới hạn, không được bán ở phía tây Pennsylvania. Họ phát hiện một hóa đơn cho thấy Kevin đã mua loại giày đó thông qua một chương trình trực tuyến đặc biệt công ty dành cho các nhân viên thực thi pháp luật vào năm 2003.

Bên cạnh đó, nhờ kỹ thuật di truyền tiên tiến dựa trên “siêu máy tính” lần đầu được sử dụng, phân tích cho thấy ADN để lại dưới móng tay của John trùng khớp với Kevin theo tỷ lệ cực cao.

Các công tố viên tin rằng Kevin có thể đã đến nhà John để hỏi về vụ ly hôn, sau đó tấn công nạn nhân bằng dao khi tranh cãi nổ ra. Giữa cuộc hỗn chiến, Kevin đập đầu John vào cửa sổ, mảnh kính vỡ đã cắt cổ nạn nhân. Sau đó Kevin rời đi từ cửa sau, giống như cách đột nhập nhà.

Trên tòa, luật sư bào chữa của Kevin phủ nhận công nghệ mới đằng sau bằng chứng ADN, nhưng bên công tố đã trình bày một số tạp chí khoa học có uy tín từng công bố công trình nghiên cứu phân tích ADN bằng máy tính và được thẩm phán chấp nhận.

Bồi thẩm đoàn tuyên Kevin có tội với tội danh giết người cấp độ một. Anh ta bị kết án tù chung thân không ân xá vào tháng 6/2009.

Sau khi Kevin bị kết án, phương pháp xét nghiệm ADN mới trở thành tiêu chuẩn tại hàng trăm phòng thí nghiệm tội phạm, được sử dụng trên khắp đất nước.

Nhà chức trách đã điều tra Michele, nhưng không tìm thấy bằng chứng nào cho thấy cô có liên quan đến tội ác. Michele chuyển đi nơi khác sống cùng các con với số tiền bảo hiểm ngay sau khi phiên tòa kết thúc.

Tuệ Anh (Theo NBC, Oxygen)