Gerard George Lowe, kỹ sư nhà máy bia người Nam Phi 32 tuổi, đến Singapore vào sáng 8/3/1995 để mua đồ điện tử giá rẻ. Tại sân bay Changi, Gerard được một người đàn ông quốc tịch Anh tên John Martin Scripps, 35 tuổi, tiếp cận với nụ cười thân thiện và hỏi liệu anh có sẵn lòng ở chung phòng không.
Gerard đồng ý. Hai người nhận phòng 1511 ở khách sạn River View cùng ngày hôm đó.
Sáng hôm sau, John yêu cầu lễ tân khách sạn xóa tên Gerard khỏi hệ thống đăng ký phòng, nói rằng đã đuổi anh ta ra ngoài vào đêm hôm trước.
Cuối ngày 9/3, John giả mạo chữ ký của Gerard, dùng thẻ tín dụng rút 6.000 SGD từ một chi nhánh ngân hàng. Anh ta rút thêm 2.400 SGD tiền mặt bằng cách tương tự trong vài ngày sau đó. John cũng mua một máy quay video trị giá 490 SGD và một đôi giày trị giá 180 SGD bằng thẻ tín dụng của Gerard, thậm chí còn đi xem buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng Singapore.
Ngày 11/3, John đến văn phòng đại lý du lịch để chuyển 8.500 SGD tiền mặt và 5.000 USD dưới dạng séc du lịch sang tài khoản ngân hàng có trụ sở tại San Francisco dưới tên “John Martin”. Sau khi được thông báo việc chuyển tiền sẽ mất vài ngày mới hoàn tất, anh ta mua một vé máy bay khứ hồi trị giá 485 SGD đến Phuket qua Bangkok và khởi hành từ Singapore lúc 19h cùng ngày.
Ngày 13/3, hai cẳng chân được tìm thấy trong một chiếc túi nhựa màu đen trôi nổi ngoài khơi bến tàu Clifford. Ba ngày sau, một phần thân và hai đùi được tìm thấy ở cùng khu vực, cũng được đựng trong túi nhựa.
Ban đầu, cảnh sát Singapore chỉ có thể xác định các bộ phận cơ thể thuộc về một người da trắng. Họ biết danh tính nạn nhân là Gerard Lowe sau khi nhận được báo cáo mất tích từ phía Nam Phi. Vợ Gerard nộp đơn trình báo sau khi mất liên lạc với chồng và không thấy chồng trở về Nam Phi trước ngày 12/3 như kế hoạch.
Chính quyền Singapore quyết định không công khai tin tức cho truyền thông, vì không muốn thủ phạm biết thi thể đã được tìm thấy, từ đó không dám quay trở lại nếu đã bỏ trốn khỏi đất nước.
Chuyên gia pháp y không thể xác định nguyên nhân cái chết do không tìm thấy đầu nạn nhân, trên các bộ phận cơ thể khác không có bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào. Tuy nhiên, chuyên gia lưu ý rằng các bộ phận cơ thể được phân tách thành thạo, cho thấy hung thủ có thể là một bác sĩ được đào tạo, bác sĩ ngoại khoa, bác sĩ phẫu thuật thú y hoặc đồ tể.
Trong khi đó, trên chuyến bay đến Phuket vào 15/3, John dùng tên giả kết bạn với hai mẹ con người Canada ngồi cùng hàng ghế, Sheila và Darin Damudes. Anh ta rủ họ thuê phòng tại cùng một khách sạn đối diện bãi biển Patong. John nhận phòng 48 còn mẹ con Damudes ở phòng 43 liền kề.
Sau khi hai mẹ con ăn sáng vào sáng 16/3, không ai nhìn thấy họ nữa. Khoảng 11h, John yêu cầu nhân viên lễ tân chuyển phòng của mình sang phòng 43, nói rằng mẹ con Damudes đã rời đi và anh ta sẽ thanh toán hóa đơn cho họ.
Ngày 19/3, hộp sọ của mẹ con Damudes được tìm thấy trong một mỏ thiếc bỏ hoang ở quận Kathu của Phuket. Một phần thân, hai tay và chân cũng được tìm thấy dọc một con đường cách đó 9,7 km trong năm ngày sau đó. Cảnh sát Hoàng gia Thái Lan đã sử dụng hồ sơ nha khoa để xác định hộp sọ và phân tích pháp y kết luận rằng các bộ phận cơ thể có khả năng thuộc về Sheila. Các bộ phận khác của nam sinh viên Darin không bao giờ được tìm thấy.
Không hay biết thi thể Gerard đã được cảnh sát tìm thấy và muốn hoàn tất việc chuyển tiền sang tài khoản ngân hàng ở Mỹ, John quay trở lại Singapore vào tối 19/3. Anh ta nhanh chóng bị bắt khi đặt chân xuống sân bay Changi và xuất trình hộ chiếu có tên giả là Simon Davis. Cảnh sát đã đưa cái tên này vào danh sách truy nã từ ngày 14/3 sau khi họ xác định rằng Gerard đăng ký vào khách sạn River View cùng với một người có tên này.
Trong phòng thẩm vấn ở sân bay, John đập vỡ một tấm kính và dùng mảnh thủy tinh cứa cổ tay trong nỗ lực tự tử vì sợ sẽ bị treo cổ. Anh ta được đưa đến bệnh viện điều trị.
Cảnh sát tìm thấy năm hộ chiếu khác trên người John ngoài hộ chiếu thật của anh ta, bao gồm hai hộ chiếu Anh cấp cho Simon Davis, hai hộ chiếu Canada cấp cho Sheila và Darin Damudes, một hộ chiếu Nam Phi cấp cho Gerard Lowe – mỗi hộ chiếu đều dán ảnh của John.
Cảnh sát cũng tìm thấy thẻ tín dụng của Sheila và Gerard, 40.000 USD tiền mặt và séc du lịch. Ngoài ra, họ còn tìm thấy giấy khai sinh của Simon Davis và các vật dụng John dùng để gây án: một chiếc búa nặng 1,5 kg, một vũ khí gây sốc điện chạy bằng pin, một bình xịt hơi cay, hai còng tay, hai con dao gấp, hai con dao quân đội.
Theo hồ sơ, John liên tục vào tù ra tội từ năm 15 tuổi vì trộm cắp, hành hung, buôn bán ma túy. Anh ta học được kỹ năng dùng dao khi ngồi tù ở Anh vào năm 1993. Một quản giáo nhớ lại John có tài bẩm sinh trong việc chặt và rút xương động vật khi tham gia khóa học kéo dài sáu tuần để hành nghề đồ tể khi ra tù.
Ngoài ba cáo buộc giết Gerard và mẹ con Damudes, John còn liên quan đến một số vụ mất tích, trong đó có vụ của hai người đàn ông Anh. Một người mất tích ở Belize vào năm 1995, thi thể sau đó được tìm thấy bị ném xuống một con sông đầy cá sấu. Người còn lại biến mất năm 1994 ở Cancun, Mexico. Nhà chức trách lần ra John khi truy dấu tiền từ tài khoản của hai nạn nhân.
John cũng bị chính quyền Mỹ truy nã vì tội sát hại một gái mại dâm đồng tính vào năm 1994. Thi thể không nguyên vẹn được tìm thấy trong một thùng rác.
Phiên tòa xét xử John về tội giết Gerard bắt đầu vào 2/10/1995 tại Tòa án cấp cao Singapore. Anh ta khai rằng giết Gerard để tự vệ.
John nói đã ngủ quên sau khi nhận phòng, sau đó tỉnh giấc vì bị chạm vào mông. Anh ta nhìn thấy Gerard chỉ mặc nội y, đang mỉm cười.
John cho biết không phải người đồng tính và hành động của Gerard khiến anh ta sợ hãi nên đuổi đối phương đi. Điều này khiến Gerard tức giận ném chiếc búa nặng 1,5 kg vào bụng John. Anh ta sau đó chộp lấy chiếc búa và “đánh nhiều phát vào đầu Gerard cho đến khi nạn nhân ngã xuống mặt sàn trải thảm”.
Sau khi gây án, John nói đã tìm đến một “người bạn Anh” nhờ vứt xác. Anh ta khẳng định không thể tiết lộ danh tính của người đàn ông này nếu không gia đình mình ở Anh sẽ bị làm hại. Ngày 15/3, anh ta bay tới Phuket, gặp lại bạn và được đưa cho hộ chiếu và những đồ vật khác của mẹ con Damudes, những người mà anh ta chưa bao giờ gặp mặt.
Bên công tố phủ nhận sự tồn tại của “người bạn Anh” trong lời khai của John. Họ đưa ra lời khai của hai nhân viên dọn phòng mô tả “mùi lạ” trong phòng 1511 trong khoảng thời gian từ ngày 9 đến 11/3, cùng lời khai của một nhân viên bảo vệ chứng kiến John rời khách sạn với một chiếc valy lớn vào sáng sớm 11/3 và sau đó quay trở lại tay không sau 15 phút, ám chỉ rằng thi thể của Gerard đã được cất giữ trong phòng một vài ngày và sau đó bị chính John vứt bỏ.
Theo cơ quan công tố, John có phương thức gây án là đóng giả khách du lịch, trò chuyện với một người da trắng được chọn ngẫu nhiên, trên chuyến bay hoặc trong khi chờ đợi ở sân bay. Anh ta ở cùng khách sạn với nạn nhân, thuê phòng gần nhau. Khi có cớ vào phòng họ, anh ta sử dụng vũ khí sốc điện để làm họ mất khả năng phản kháng.
Ngày 10/11/1995, thẩm phán tuyên John án tử hình. Theo thẩm phán, cách “phân tách các bộ phận cơ thể của Gerard, Sheila và Darin có dấu hiệu đặc trưng cho thấy do cùng một người thực hiện”.
John tuyên bố sẽ kháng cáo nhưng sau đó rút đơn mà không đưa ra lời giải thích. Anh ta từ chối xin Tổng thống Singapore khoan hồng, nói rằng nóng lòng muốn bị xử tử.
Bốn ngày trước khi bị hành quyết, trong cuộc phỏng vấn với nhà tội phạm học Christopher Berry-Dee, John mô tả chi tiết cách sát hại và phân xác Gerard.
Sau bữa ăn cuối cùng gồm pizza và sôcôla nóng, John bị treo cổ vào ngày 19/4/1996. Cảnh sát Canada và Thái Lan sau đó đóng hồ sơ cái chết của hai mẹ con Damudes.
Vụ án John Martin Scripps được kể lại trong cuốn sách Body Parts: A British Serial Killer in Singapore (1996) và phim tài liệu The Garden City Butcher (2011).
Tuệ Anh (Theo Straits Times)