Tối 1/12/2001, các sĩ quan của Sở Cảnh sát New York được gọi đến một tòa nhà ba tầng bằng đá sa thạch màu nâu ở khu East Harlem để kiểm tra phúc lợi đối với Carmen Quinones, 52 tuổi. Con gái bà Carmen, Amy De Jesus, gọi điện cho nhà chức trách nhờ tìm mẹ vì đã cố gắng liên lạc với bà từ tối hôm trước mà không được.
Amy vô cùng lo lắng vì bà Carmen nhận chăm sóc con gái 3 tuổi của cô, trong khi Amy phải đi học cách nhà khoảng sáu tiếng di chuyển. Sau nhiều cuộc gọi, đứa trẻ bắt máy và nói: “Bà nằm trên sàn, không động đậy. Bà không tỉnh lại”.
Khi đến căn hộ của bà Carmen, cảnh sát nhìn thấy đứa trẻ qua cửa sổ, có những mảnh băng keo quấn quanh người cô bé. Đứa trẻ không hề hấn gì, nhưng đi sâu hơn vào căn hộ, cảnh sát tìm thấy thi thể của bà Carmen và bạn trai là Ruben Frederick, 60 tuổi.
Nhà chức trách nhận định cả hai bị đâm chết vào ngày hôm trước. Ngôi nhà không có dấu hiệu đột nhập, dù hiện trường hỗn độn, tủ và ngăn kéo bị lục tung. Dường như hai nạn nhân đã chiến đấu kịch liệt với hung thủ, mỗi người phải chịu hơn 20 nhát dao.
Bà Carmen chuyển từ Puerto Rico đến New York vào đầu những năm 1970, làm việc tại một công ty phát triển nhà ở cho người thu nhập thấp, sau đó mua được tòa nhà ba tầng với giá phải chăng.
Bà kết hôn với Justino De Jesus, một cư dân East Harlem làm việc cho công ty sản xuất thang máy, có một con gái là Amy. Mối quan hệ của cặp đôi bắt đầu xấu đi vào năm 1998 sau khi Justino mất việc. Họ hiện đã ly hôn nhưng vẫn giữ mối quan hệ bạn bè.
Sau án mạng, một thám tử được đào tạo đặc biệt cố gắng thu thập thông tin về vụ giết người kép từ cháu gái 3 tuổi của bà Carmen. Tuy nhiên, cô bé chịu tổn thương tâm lý nặng nề nên không thể tiết lộ bất cứ chi tiết gì.
Cảnh sát không tìm thấy dấu vết đột nhập nào tại hiện trường dù cần có hai chìa khóa mới vào được căn hộ. Họ suy đoán có thể hung thủ đã bám theo bà Carmen khi đi bộ về nhà và lẻn vào bên trong, đợi bà mở cửa căn hộ thì tấn công.
Các điều tra viên tìm thấy 16.000 USD tiền mặt được giấu bên dưới nệm của bà Carmen. Số tiền này đến từ những người thuê trọ trong tòa nhà. Họ cho rằng đây có thể là động cơ của hung thủ.
Khi khám xét tòa nhà, cảnh sát phát hiện một chi tiết bất ngờ khác là Justino – chồng cũ của bà Carmen – sống trên tầng ba với người vợ mới, Maria. Theo những người thân cận với bà Carmen, Justino đã thỏa thuận để có thể tiếp tục sống trong tòa nhà sau khi ly hôn, đổi lại, ông ta sẽ phụ trách công việc bảo trì.
Justino khóc, tỏ ra đau buồn về chuyện xảy ra, đồng thời cảm thấy may mắn vì cháu gái không bị làm hại. Hai vợ chồng Justino khai với cảnh sát rằng đang ở nhà vào thời điểm xảy ra án mạng nhưng không nghe thấy gì. Việc họ không có vết thương trên tay cũng cho thấy cả hai không có khả năng sát hại nạn nhân.
Dựa trên tính chất bạo lực của tội ác, các điều tra viên nhận định có nhiều hơn một kẻ giết người và nạn nhân không phải được lựa chọn ngẫu nhiên.
Điều tra về bạn trai của bà Carmen, họ phát hiện ông Ruben đã kết hôn nên suy đoán liệu mối tình này có phải là động cơ đằng sau vụ giết người hay không.
Vợ của ông Ruben cho biết vào ngày xảy ra án mạng, chồng nói phải làm việc ba ca trong khi thực tế là ở cùng với bà Carmen. Tuy vậy, người vợ không ngạc nhiên về chuyện chồng lăng nhăng, thậm chí biết rõ các mối quan hệ ngoài hôn nhân của ông Ruben. Cảnh sát cho biết người vợ có bằng chứng ngoại phạm.
Chiếc điện thoại giúp phá án
Vợ ông Ruben cung cấp địa chỉ chỗ làm tài xế xe buýt của chồng. Khi đã cạn kiệt manh mối, cảnh sát tình cờ nghe được sếp của ông Ruben buột miệng than phiền với các đồng nghiệp về việc không lấy lại được điện thoại.
Ông Ruben vốn được công ty cấp cho một chiếc điện thoại di động để làm việc, nhưng cảnh sát không thu hồi được bất kỳ chiếc điện thoại nào từ hiện trường vụ án.
Hồ sơ điện thoại di động cho thấy một người đàn ông tên Angel Rodriguez đã thực hiện bốn cuộc gọi từ chiếc điện thoại này sau vụ giết người. Cảnh sát nhanh chóng lần ra vị trí của Angel ở quận Bronx.
Angel kiếm sống bằng nghề sao chép dữ liệu từ điện thoại này sang điện thoại khác và thực hiện cuộc gọi mà không phải trả tiền. Sau khi xác minh, Angel được loại bỏ hiềm nghi, đồng thời cung cấp cho cảnh sát manh mối về Raymond Mundo, 27 tuổi, nói rằng lấy được điện thoại của Ruben từ người này. Anh ta cho biết rất sợ Raymond, đến mức không dám lấy thù lao sao chép điện thoại.
Hồ sơ cảnh sát cho thấy Raymond từng ngồi tù sáu năm vì tội đột nhập nhà dân. Hắn cùng đồng bọn là Rafael Rios, 42 tuổi, sống trong cùng một tòa nhà ở Bronx. Cả hai không có bất kỳ mối liên hệ rõ ràng nào với các nạn nhân.
Cảnh sát tìm thấy Rafael ở Bronx và đưa về đồn thẩm vấn, nhưng Raymond đã biến mất. Sau khi có lệnh khám dữ liệu điện thoại của Raymond, điều tra viên lần theo dấu vết của hắn đến Connecticut – cách thành phố New York khoảng 210 km – nơi chị gái Raymond sống.
Khi cảnh sát đến nhà, người chị phủ nhận có bất kỳ liên hệ nào với Raymond, điều này được chứng minh dựa trên hồ sơ điện thoại của hắn. Lúc này, một cảnh sát chợt phát hiện Raymond đang đi dọc vỉa hè bên ngoài ngôi nhà và gọi: “Này, Mundo!”. Hắn lập tức bỏ chạy.
Trong quá trình truy đuổi, Raymond cố kéo một phụ nữ mang thai ra khỏi xe để cướp ôtô, nhưng cảnh sát nhanh chóng bắt kịp và khống chế hắn.
Khi thẩm vấn, cảnh sát thông báo cho Raymond rằng Rafael đã thú nhận tội giết người kép với bản khai dài 10 trang. Ngày 8/12/2001, chỉ hơn một tuần sau vụ giết người, Raymond quyết định thú tội, đưa ra lời khai giống với Rafael.
Lời thú nhận gây sốc
Hai người đàn ông kể rằng được đưa cho hai chiếc chìa khóa để vào tòa nhà, điều này giải thích tại sao không có dấu hiệu đột nhập. Họ mặc vest đóng giả thám tử. Khi bà Carmen mở cửa, Raymond đâm vào ngực nạn nhân và đẩy bà vào trong. Trong lúc xô xát, cánh cửa phía sau hắn đóng lại, khiến Rafael bị nhốt bên ngoài căn hộ.
Ruben đến trợ giúp bạn gái và gần như áp đảo được Raymond. Thật không may, ngay khi Ruben tưởng như có thể khống chế kẻ tấn công, hắn với tay ra sau lưng ông và mở cửa, giúp Rafael vào được nhà, hợp sức sát hại cả hai nạn nhân.
Bộ đôi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé 3 tuổi trong nhà, sau đó quyết định dùng băng keo trói đứa trẻ vào giường, bỏ lại cô bé với điều khiển từ xa và tivi đang phát. Nạn nhân sau đó giãy thoát để nghe điện thoại.
Phần gây sốc nhất trong lời thú tội là Raymond và Rafael đều khai rằng Maria – vợ mới của chồng cũ bà Carmen, Justino – đã trả tiền cho họ để thực hiện vụ tấn công nhằm vào bà Carmen. Raymond nói hắn và Rafael từng sống cùng tòa nhà với Maria, bà ta tiếp cận họ đề nghị giúp giết người với tiền công 15.000 USD. Số tiền đã được thanh toán sau vụ việc.
Cảnh sát bất ngờ bởi Maria vốn để lại ấn tượng là một phụ nữ trung niên hiền lành khi họ thẩm vấn.
Raymond và Rafael bị buộc tội giết người cấp độ một. Rafael đồng ý làm chứng chống lại các đồng phạm để đổi lấy bản án tù chung thân với thời hạn tối thiểu là 23 năm. Còn Raymond bị kết án chung thân không ân xá.
Các công tố viên mất nhiều năm để củng cố vụ án chống lại Maria, do nhân chứng là Rafael nghiện ma túy, bị coi là thiếu tin cậy. Đến năm 2004, Maria bị bắt vì tội giết người cấp độ một và âm mưu giết người.
Trong phiên tòa xét xử vào năm 2006, công tố viên cáo buộc Maria muốn giết bà Carmen vì nạn nhân có ý định đuổi vợ chồng Maria, do Justino không giữ đúng thỏa thuận về việc bảo trì tòa nhà. Maria cũng tin rằng vợ chồng mình có thể thừa kế tòa nhà sau khi bà Carmen chết, dù cảnh sát không hiểu lý do bà ta nghĩ như vậy.
Maria bị tuyên có tội với cả hai tội danh, nhận bản án chung thân không ân xá.
Các điều tra viên xác định Justino không hề biết về âm mưu xấu xa của vợ.
Tuệ Anh (Theo Oxygen, Nypost)